Thời gian, nó như một liều thuốc thần kì. Nó
có thể mang đi những nỗi buồn mà ta tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ quên được. Ngày
tháng qua đi, tôi mặc dù kết quả của kì thi ko còn làm ảnh hưởng quá nhiều đến
tâm trạng của tôi nữa nhưng ngày tháng lại chẳng làm vơi đi tình cảm tôi dành
cho Hạ, có khi nó còn sâu đậm hơn cả trước ấy chứ. Khi nó lớn dần trong tôi thì
cũng là lúc tôi ko còn có thể đứng yên bên cô bạn ấy với vai trò một “người bạn
thân” nữa. Và tôi đã đánh liều bản thân mình, chấm dứt tình cảm đơn phương: tôi
sẽ tỏ tình.
Tôi đã lên cho mình một kế hoạch vô cùng hoàn
hảo để chắc chắn rằng lời tỏ tình dù có đồng ý hay ko thì vẫn sẽ để lại trong
kí ức của Hạ một ấn tượng riêng- ấn tượng về một chàng trai đã yêu cô ấy bằng tất
cả trái tim.
Hôm nay, ngày 14/2, một cơ hội ko thể tuyệt vời
hơn cho một lời tỏ tình ngọt ngào. Tôi đã chuẩn bị một bó hoa hồng thật đẹp
cùng một hộp quà nho nhỏ để sẵn sàng cho một “ lễ tỏ tình” đầy lãng mạn. Đầu
tiên, sẽ đến nhà Hạ và đón nhỏ đến quán caffe mà chúng tôi vẫn thường đến. Ở
đó, một cái hộp nhỏ có sẵn ở trên bàn và bên trong đó là món quà valentine của
Hạ. Tôi chỉ cần đợi cô ấy mở chiếc hộp thì sẽ cầm bó hoa hồng và nói lời tình cảm.
Một kế hoạch tuyệt vời. Nhanh chóng tôi chuẩn bị mọi thứ. Khi công tác chuẩn bị
đã hoàn thành, Tôi hăm hở gọi điện cho Hạ.
- Hạ à! Mày có đang rảnh ko vậy?
- Cũng rảnh, có chuyện gì mà mày lại gọi cho t
thế?
- Tao đang ở trước nhà mày này mau ra ngoài
này đi.
- Gì cơ?
- Cơ với cực cái gì, ra đây đi.
Tôi cúp máy và một lúc sau Hạ đi ra. Nhỏ nhìn
vẻ ngạc nhiên, đôi mắt thau láu nhìn tôi và hỏi:
- Nay mày rảnh à? Sao lại ở đây?
Tôi chẳng nói gì, chỉ cười rồi tôi kéo tay Hạ
lên xe. Chúng tôi đến quán caffe mà tôi với nhỏ thường hay đến. Chưa hết ngạc
nhiên:
- Mày điên sao? Tự dưng đưa tao đến đây?
Tôi cười và nói:
- Mày cứ từ từ mà đi vào, tao có bất ngờ cho
mày.
Nói xong tôi liền chạy vụi vào trong. Để lên
bàn bó hoa đã chuẩn bị cùng món quà. Tôi muốn đưa Hạ đến đây vì nơi đây đã ghi
lại những tiếng cười, những câu chuyện mà chúng tôi đã chia sẻ với nhau. Sắp đặt
ổn thỏa rồi tôi bước ra xem Hạ vào chưa. Sao lâu vậy nhỉ. “Ơ..”- tôi lặng cả
người đi. Hùng với bó hoa trên tay cậu ta đang nói gì đó với Hạ. Tôi tiến lại gần
hơn để nghe xem họ nói chuyện gì.
- Hạ này, tớ tặng cậu! mặc dù cậu ko thích tớ
nhưng mà tớ vẫn muốn cậu nhận món quà này.
- Cậu đã tặng thì tớ sẽ nhận và…
Chưa nghe hết câu tôi liền quay đi và dọn dẹp
mọi thứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Thật không ngờ, ko thể ngờ là tôi lại
chậm hơn Hùng và càng ko thể ngờ là Hạ lại nhận quà của cậu ta. Như vậy, coi
như cơ hội của tôi đã chấm hết. Tôi lặng lẽ ra về và ko nói một lời tạm biệt với
Hạ. Bó hoa hồng trên tay lúc trước còn rực rỡ bây giờ trông thật trướng mắt, chẳng
ngại ngần tôi quăng tọt nó vào xọt rác. Tôi như người mất hồn và đầu óc thì chẳng
biết đang lạc trôi ở nơi xa xôi nào nữa. Sao ông trời lại tàn nhẫn với tôi như
vậy chứ, nếu chúng tôi chẳng thể đến với nhau vậy tại sao tại sao lại còn để
chúng tôi gặp nhau để rồi nhận lấy một cái kết buồn như này. Lúc này tôi thực sự
muốn đi đâu đó, muốn làm gì đấy để quên đi mọi chuyện, thế nhưng làm gì đây? Đầu
óc tôi chẳng còn đủ minh mẫn để nghĩ ra điều gì ngoài hình ảnh Hạ nhận bó hoa hồng
từ tay Hùng. Đến giờ tôi mới thấm thía câu nói: “ người bạn thích vào tuổi 17 sẽ
ko thuộc về bạn”. “Reng…Reng” điện thoại của tôi reo lên và đó là Hạ. Tôi ngần
ngại ko muốn bắt máy. Bắt máy thì biết nói gì? Ở bên Hạ giờ có Hùng rồi thì chắc
chả cần đến sự có mặt của tôi. Cuối cùng, tôi bỏ mặc điện thoại rung lên liên hồi.
Chiều hôm ấy, tôi đi chơi để quên đi chuyện buồn
ban sáng và tôi đã cắm net nguyên buổi. Thật may là mấy trò chơi điện tử cũng
đã làm tôi tạm quên đi chuyện tình cảm. Nhưng cuộc sống thật sự rất thích chêu
người. Vừa bước ra cửa quán net tôi gặp ngay cô nhỏ thân gần nhà. Nhỏ chêu tôi:
-
Mày chết nhé! Đi chơi net mà được,
về tao mách phụ huynh.
-
Mày hay lắm!- tôi cười nhạt
-
Mua chuộc tao đi!
-
Lại đi ăn chứ gì…thì đi
-
Mày hiểu tao ghê!
Tôi cũng chẳng muốn về nhà bây giờ nên mới đồng
ý cho nó đi ăn. Nhỏ nắm tay tôi chạy đến một quán ăn gần đó. Mới đi được dăm bước
thì…Hạ xuất hiện. Tôi nhìn Hạ chẳng giám nói một lời còn Hạ có vẻ như định nói
gì đó nhưng lại thôi và lặng lẽ bước qua. Tôi còn ngoái đầu cô ấy. Thế nhưng đột
nhiên có một suéc mạnh vô hình nào đó đã đi qua cơ thể tôi. Tôi quay lại chạy
thật nhanh đuổi theo Hạ.
-
Hạ! Hạ ơi!
Cô ấy quay ra cười gượng gạo.
-
Có chuyện gì à?
-
Tao…tao…mà mày định nói gì với tao
phải ko?
-
Làm gì có gì đâu!
-
Có mà!
-
Tao chỉ hỏi là sao sáng mày bỏ tao
thôi nhưng mà tao nghĩ chắc ko cần thiết nữa.
-
Ko phải thế đâu…
-
Tao đi đây.
-
Đợi đã…mày biết vì sao ko?
-
Ko
-
Mày phải nghe! Mỗi lần mày đi với
tao, tao có cảm giác thế giới này chẳng còn gì ngoài mày còn khi ko ở đây, tao
có cảm giác thật trống vắng, thật tẻ nhạt, thật vô vị. Khi mày đi với người con
trai khác thì tao thấy tức điên lên, thấy buồn đến tột độ như là cả bầu trời sụp
xuống đầu tao vậy. Tao thích mày, Đàm Nhật Hạ! Nhưng bây giờ mày là người yêu của
người khác rồi nên tao chỉ biết nói vậy cho mày biết thôi. Tao đi đây.
-
Thằng ngốc kia! Tao là người yêu của
ai chứ.
Tôi ngạc nhiên quay lại, lắp bắp:
-
Không phải…phải sáng nay…?
-
Thằng điên này, tao ko thik Hùng
đâu. Mà mày ăn gì ngu vậy, sao mày ko chịu nói sớm, mày có thấy đứa con gái nào
quan tâm một thằng con trai nó ko có tình cảm như tao quan tâm mày ko?
-
Vậy…vậy…nghĩa là…
Hạ cười chúm chím, nói:
-
Mày còn đứng đó ak? Sao ko đến dắt
tao đi chơi valentine đi? Hay còn phải đợi tao dắt mày?
Chẳng biết nói gì, tôi chạy đến nắm lấy bàn
tay xinh xắn của Hạ.
Tôi cũng chẳng biết cuộc tình này sẽ đi đến
đâu nhưng ít nhất là tôi đã có những năm tháng thật đẹp, thật nhiều cảm xúc và
tôi nghĩ Hạ cũng vậy. Dù ko biết con đường phía trước như thế nào, nhưng tôi và
Hạ, chúng tôi sẽ cố gắng nắp chặt lấy đôi tay như lúc này.
Cô bạn ở bên bạn tuổi 17 là nguồ như thế nào?
Còn với tôi, “ cô bạn ấy” là một cô gái tuyệt vời.
CÂU CHUYỆN CŨNG CHỈ LÀ MỘT GIẤC MƠ!!!!!!!!!!
Tá Hero
Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2018