Yêu đơn phương đau nhưng sao vẫn muốn? Vì ta
hiểu thiếu họ cuộc đời này nhàm chán vô cùng. Tôi còn chần chừ vì còn chẳng biết
cảm xúc của tôi là nhất thời hay đã “yêu" nhưng dù nó là gì thì tôi cũng
chẳng thể giữ được nó trong lòng nữa rồi. Thật đáng tiếc là tôi lại nói ra trong
một hoàn cảnh tồi tệ vô cùng.
Sắp tới là đến sinh nhật tôi rồi. Thực ra thì
tôi cũng đâu có nhớ đến sinh nhật của mình vì với tôi sinh nhật cũng chẳng khác
gì ngày thường cả. Năm nay thì khác. Nó đặc biệt lắm! Đặc biệt vì một điều gì
đó, vì một người nào đó.
Một buổi tối như bao tối khác, tôi đang hí
hoáy làm bài tập thì điện thoại réo lên tiếng tin nhắn:
-
Sắp sinh nhật mày rồi! Mày có muốn
tao tặng gì ko? – Hạ nhắn tin cho tôi
-
Ơ sắp sinh nhật tao rồi à? – một
câu hỏi ngây thơ tột độ của tôi
-
Cái đồ. Sinh nhật mình cũng ko nhớ!
Thế mày muốn tao tặng gì mày
-
Tao chịu thôi tuỳ mày đấy
-
Ko nói thì ko tặng nhé! :D
-
Cũng được!
Tôi cười ko nói gì nữa. Tôi đâu cần Hạ phải tặng
gì cho tôi chứ, điều tôi muốn bây giờ chỉ là được ở bên Hạ, được lo lắng quan
tâm cho cô ấy, bảo vệ cô ấy mà thôi. Giá như Hạ có thể biết được điều này. Dẫu
là như vậy, nhưng được nhận quà từ Hạ vẫn sẽ là một điều tuyệt vời. Và cũng từ
lúc ấy tôi háo hức đến ngày sinh nhật hơn.
Trong đầu tôi nổi lên những suy nghĩ thật lạ
lùng. Chẳng biết lúc Hạ tặng quà mình thì mình sẽ nói gì nhỉ? Món quà nhỏ tặng
là gì nhỉ? Tò mò quá đi? Tôi cứ nghĩ, vừa nghĩ lại vừa cười như một tên thần
kinh. Mà chắc là tôi đã điên vì tình rồi? Tình yêu thật là một liều thuốc gây
nghiện hoàn hảo. Một khi đã mắc vào thì khó lòng nào mà dứt ra.
Thời gian qua đi cũng thật nhanh, mà cũng thật
lâu. Cái ngày mà Hạ hỏi tôi về món quà còn ngỡ như ngày hôm qua vậy mà giờ đã
là ngày trước sinh nhật rồi. Nhưng sao chờ mỏi mòn mà cái giây phút nhận quà vẫn
chưa đến nhỉ? Tôi hồi hộp quá! Đêm nằm mà đầu tôi cứ nghĩ đến viễn cảnh khi Hạ
tặng tôi món quà: một nụ cười rạng rỡ, duyên dáng như ánh nắng sưởi ấm tấm lòng
tôi, một ánh mắt dịu dàng nhìn tôi đằm thắm, một đôi tay thon thả, xinh xắn cầm
hộp quà đưa tôi. Ôi chao! Sao mà đáng yêu quá vậy, hạnh phúc quá vậy! Mới nghĩ
thôi mà chân tay tôi, nó rụng rời cả ra rồi. Chẳng biết rằng khi ấy tôi còn đủ
sức cầm hộp quà ko hay là sẽ “quỵ” trước nhỏ rồi. Tôi cười khanh khách trong
sung sướng tột độ. Lòng tôi háo hức vô cùng, mong sao trời thật nhanh sáng. Đêm
nay thực sự là dài quá đi. Tôi nằm và ngủ quên trong niềm vui tột độ từ khi nào
cũng chẳng hay. Rồi bất chợt tỉnh giấc khi có tiếng điện thoại reo lên. Một tin
nhắn từ Hạ: “ nay là sinh nhật mày đấy! Chẳng hiểu sao tao với mày lại thân được
nhỉ? Suốt ngày cãi nhau! Sinh nhật mày, tao chúc mày tuổi mới có nhiều niềm vui
mới, cứng đầu 16 năm rồi năm nay bớt đi nhé, ngang cũng 16 năm rồi giờ đừng
ngang nữa nhé! Chúc mày sinh nhật vui vẻ!” Đọc xong mà tỉnh cả ngủ. Nhỏ là người
đầu tiên chúc tôi sinh nhật. Lúc này là 00:00 nhưng sao mắt tôi chẳng thể nhắm
lại dẫu qua cũng chẳng ngủ dc mấy, còn tâm gan cứ rạo rực cả ra. Tôi vui quá,
phấn khích quá. Đơn phương dẫu có đau, có khổ nhưng đôi khi cũng thật ngọt ngào
chỉ vì một hành động nho nhỏ của người ấy mà thôi. Sáng rồi, tôi thức dậy, hít
một hơi thật sâu chào đón ngày tôi ra đời. Ngoài ô cửa sổ, tiếng chim kêu rộn
ràng quá, chúng như đang hoà một bài ca chúc mừng tôi. Từng tia nắng cũng đang
nhảy múa theo bản hoà tấu tiếng chim. Một buổi sáng thật rộn ràng và vui tươi.
Suốt ngày hôm đó, tôi cứ mong sao đến giây phút nhận quà. Cuối cùng nó cũng đến.
Tôi bước đến trung tâm trong tâm trạng hồi hộp nhưng sung sướng. Tôi đã nghĩ:
viễn cảnh ngày hôm qua giờ sẽ thành hiện thực. Nhưng ko, tôi đang thấy gì kia,
Hạ đang cầm tay Dũng. Tim tôi, nó vừa vỡ tan tành rồi. Tôi sững người như một bức
tượng. Hai người họ đang tay trong tay,
đúng rồi, họ vốn rất thân mà giờ mà họ yêu nhau cũng đâu có sai. Chỉ là tôi buồn,
buồn chút thôi. Hụt hẫng! Chợt Hạ quay ra và thấy tôi. Tôi thì ngoảnh mặt bỏ đi
mặc cho nhỏ vừa đuổi vừa chạy theo tôi. Nhỏ chạy lại trước tôi hỏi:
-
Sao mày bỏ đi?
-
Bỏ đi cho ai đó có ko gian riêng
-
Mày đang nói gì đấy
-
Nói gì tự mày hiểu đi
-
Là sao? Giận gì tao ak?
-
Tao có quyền giận mày à?
-
Có gì mày cũng phải nói chứ, mày
làm thế sao tao biết được.
-
Mày vừa làm gì?
-
Tao có làm gì mày đâu
-
Đúng rồi, mày chẳng làm gì tao cả
-
Thế sao mày bỏ đi
-
Chỉ là tao thấy đôi tình nhân đang
tay trong tay nên ko muốn làm phiền.
-
À, hiểu lầm thôi, lúc đó lớp trước
mới tan đông quá, Dũng sợ lạc tao nên mới nắm tay tao thôi mà.
-
Mày là con gái dễ dãi nhỉ!
-
Mày nói gì đấy hả? Sao mày lại thế?
Kể cả tao có nắm tay bạn ý thì cũng liên quan gì đến mày mà mày....
-
Nhưng tao thích mày.
Hạ nhìn tôi đầy bất ngờ, đôi mắt Nhỏ tròn xoe nhìn
tôi ko chớp. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao nhỏ lại như vậy. Còn tôi, tôi ân hận
quá. Sao tôi lại nói ra chứ? Lại trong hoàn cảnh như thế này chứ? Lỡ nói ra rồi
chẳng biết tình bạn của chúng tôi sẽ ra sao? Tôi còn đang phân vân chưa biết xử
lý thế nào thì Hạ cất lời:
-
Tao đã nghĩ, bọn mình sẽ mãi là bạn
đấy.
-
Vậy à? Tao xin lỗi
-
Tại sao mày lại thích tao chứ? Tao
muốn mày làm bạn của tao. Tao bất ngờ quá.
-
Xin lỗi
-
Mày đừng xin lỗi nữa.
Hạ rút ra một hộp quà và nói.
-
Chúc mừng sinh nhật.
-
Tao cảm ơn! – tôi vừa nói vừa cầm
lấy món quà.
Hạ, cô ấy quay đi mà mặt buồn rười rượi. Tôi
thích cô ấy dường như là một bất ngờ lớn. Suốt buổi học hôm ấy, Hạ chẳng nở một
nụ cười, chắc chẳng phải vì tôi quan trọng mà vì làm sao từ chối tôi chăng? Đến
lúc ra về hai người cx chẳng cho nhau một lời. Cả hai bước qua nhau như người
dưng nước lã. Hạ à, lòng cậu bây giờ thế nào? Nó có đau ko? Tim mình nó đau lắm
cậu ạ? Cậu có ở bên mình nữa ko? Còn mình, chẳng biết bao giờ sẽ lấy lại dc nụ
cười như khi mất cậu. Một tiếng thở dài rồi bước đi, bước đi mà chẳng ai nhìn lại
xem người kia có quay đầu. Tình yêu đúng là một thứ khó hiểu và khó đoán. Khi đơn
phương ta luôn khao khát dc nói ra, dc bộc lộ nhưng nói rối lại hối hận ko
nguôi. Tôi mở hộp quà ra, một chiếc vòng tay đan bằng những sợi chỉ màu. Một tờ
giấy nhỏ: chúc tuổi mới vui vẻ nhé, món quà ko được đẹp lắm vì đây là lần đầu
tao làm nhưng cũng đừng có vứt đi đấy, công sức cả đêm của tao.” Làm sao mà vứt
cho được. Tao muốn cảm ơn mày lắm! Nhưng sao giờ một câu cảm ơn khó nói quá đi!
Có thể, tình cảm của chúng tôi sẽ chấm dứt từ đây. Đeo cái vòng vào tay, tôi
lưu giữ lại những kỉ niệm và chuẩn bị tinh thần đón nhận điều khủng khiếp sẽ đến.
Và cái j đến cũng đến, Hạ gửi một tin nhắn cho tôi. Hít một hơi sâu rồi mở ra:
-
Mày thích món quà chứ? Nó đẹp phải
ko? Câu mày nói chiều nay coi như t chưa nghe. Mình vẫn là bạn nhé ^^
Tôi vừa buồn lại vừa vui. Hạ ơi! Cảm ơn cậu, cảm
ơn cậu vì vẫn cho tớ dc ở bên. Câu nói nư giải thoát tôi khỏi nỗi ân hận. Cái kết
của một cuộc tình đơn phương có thể là nắm tay chung bước hay là “người lạ thân
quen” nhưng cũng đơn giản là người bạn tuyệt vời quan trọng là ta lựa chọn như
nào mà thôi.
Tá Hero
Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2018