JjHạnh phúc với mỗi người rất khác nhau. Nó có
thể là một thứ gì đó to lớn, lớn lao mà ta có khi dành cả cuộc đời để tìm kiếm
hay cũng có thể chỉ là những thứ gì thực sự giản đơn. Hạnh phúc của tôi chẳng
phải là điều gì to tác cả, chỉ cần Hạ luôn ở bên tôi, sẻ chia cùng tôi mọi vui
buồn như bây giờ. Thật may mắn là tôi đã được sống trong những giây phút tưởng
như là đẹp nhất của cuộc đời. Sẽ chẳng biết đến bao giờ tôi mới lại được sống
trong niềm vui như những ngày tháng ấy? Sẽ chẳng biết ai ngoài kia ngoài Hạ có
thể mang đến cho tôi cảm giác lạ lùng mà thân quen ấy lần nữa?
Hạ là một học sinh giỏi ở nhiều môn và đặc biệt
là môn lý. Nói chẳng quá, Hạ chính là một trong những học sinh giỏi lý nhất của
huyện chúng tôi. Chính vì vậy, sẽ chẳng có gì ngăn cản việc cô được lựa chọn
vào đội tuyển của trường để tham dự kì thi học sinh giỏi. Trái lại với Hạ, tôi
phải thừa nhận mình còn rất kém cỏi so với Hạ, Hùng hay Dũng. Nên việc được lựa
chọn với tôi là một điều gì đấy hết sức khó khăn. Ấy thế mà, tôi cũng đã được
đi thi với công lớn là của Hạ.
Một buổi tối, tôi đang hí hoáy làm bài tập thì
Hạ nhắn tin cho tôi. Hoá ra nhỏ khoe mình được chọn thi học sinh giỏi. Thời điểm
này, ở lớp tôi – là lớp chọn tự nhiên của trường – cũng đang rạo rực chọn những
học sinh tiêu biểu cho kì thi. Nghe xong, ko chỉ Hạ vui mà tôi cũng vui ko kém.
Nhưng rồi Hạ hỏi:
-
Thế mày, mày có đi thi lý ko?
-
Tao á? Cũng chẳng biết, nhưng có
nhiều bạn giỏi hơn tao nhiều, đâu đến lượt tao.
-
Sao tự ti thế? Học đi, tao mong rằng
sẽ gặp mày ở phòng thi.
-
Khi ấy t vs m, chúng ta là đối thủ
đấy.
-
Thì t cũng mong được đấu với mày.
Hãy cố gắng để được đi thi nhé
-
J
Tôi chẳng biết nói gì cả. Khi còn học lớp 9,
tôi đã từng thi và biết mình còn kém lắm. Đâm ra tôi sợ phải đi thi, sợ đứng ở
thứ hạng thấp. Nhưng tôi chưa giám nói với Hạ vì sợ làm nhỏ mất vui. Những ngày
tiếp theo, tôi với Hạ vẫn nói chuyện như bình thường nhưng Hạ, cô ấy luôn hỏi
tôi về vấn đề đi thi. Cũng đã đến lúc tôi nói cho Hạ suy nghĩ của tôi:
-
Hạ này, tao sẽ ko dc chọn đâu.
-
Mày học đi, sẽ đc chọn thôi. Bình
thường mày học với tao, tao thấy mày cx có kém đâu.
-
Tao cx ko muốn đi thi mày ạ.
-
Sao lại ko muốn? Mày điên à?
-
Thật mị, tao ko đủ khả năng đâu.
-
Sao mày lại nghĩ thế chứ? Quan trọng
là mày phải cố gắng. Mày hãy học đi, tao sẽ học cùng mày.
-
Thôi mà.
-
Ko thôi gì cả mày phải đc đi thi nếu
ko thì đừng nhìn mặt tao.
Tôi chẳng biết phải nói gì nữa. Nghe xong câu
đó lòng này vừa vui mà vừa buồn. Vui vì Hạ lo cho tôi, ít nhất là Hạ đang cố
giúp tôi để tôi học giỏi lên. Điều này, đến trong mơ tôi cx chẳng nghĩ đến. Còn
vì sao buồn ư? Buồn vì tôi chẳng biết mình phải làm sao? Hạ là một cô gái quyết
đoán và cứng rắn. Một khi nhỏ đã nói là sẽ làm nên nếu tôi cứ cố chấp bảo thủ
ko học thì chắc nhỏ sẽ từ mặt tôi luôn, mà nếu có đi thi kết quả ko được tốt thì
chẳng phải tôi có lỗi với Hạ lắm sao? Tất cả đang làm tôi rối bời. Thế rồi tôi
phó mặc mọi thứ cho thời gian. Và thời gian rất nhanh chóng cho tôi câu trả lời.
Ngay sau ngày hôm đó, Hạ lên cho tôi một lịch học tập rất nghiêm ngặt. Đâu chỉ
có thế, nhỏ còn đích thân kiểm soát giờ giấc thực hiện nó. Tôi đang bị đưa vào
“trại huyến luyện” thực thụ. Phải thú thật là tôi chưa bao giờ bị bắt làm việc
theo một thời gian biểu như thế nên tôi cảm giác khá gò bó. Nhưng Hạ thì ko cho
là vậy, nhỏ nghĩ rằng mình đang giúp tôi. Và Hạ cũng rất tận tình. Dẫu cho tôi
có thấy ko đc thoải mái lắm nhưng sự tận tình của Hạ lại làm tôi như có thêm động
lực tiếp tục. Một hi vọng nhen nhói trong tôi. Ngày nào cũng vậy, Hạ lại cùng
tôi ngồi làm bài tập, tận tình chỉ bảo cho tôi những phần ko rõ, chia sẻ những
kinh nghiệm của mình cho tôi. Nhờ vậy tôi tiến bộ khá nhanh và dần dần cũng được
thầy cô để ý. Dẫu thế, một phần nào đấy trong tôi vẫn chưa thực sự cố gắng. Tôi
đang ngần ngại trước việc mình sẽ đi thi hay ko. Nó vẫn là một vấn đề nan dải
và khiên tôi đau đầu.
Thế rồi, cái gì đến cũng đến. Rồi tôi cũng phải
đưa ra quyết định. Hôm ấy, sau tiết lý, thầy giáo đã gặp và hỏi tôi:
-
Con có muốn đi thi học sinh giỏi
lý ko?
-
Dạ…? Thưa thầy…
Nó đến bất ngờ quá. Tôi thực chưa sẵn sàng cho
mọi thứ. Tôi vẫn còn phân vân. Thầy thấy vậy liền bảo:
-
Con cứ về suy nghĩ đi, mai báo lại
cho thầy.
Mặc dù tôi rất muốn nói với thầy rằng: “ con
ko muốn thi thầy ạ” nhưng với những gì Hạ đã nói, những gì Hạ đã làm thì tôi thấy
mình thật ích kỉ. Bạn ấy, đã ko tiếc thời gian công sức giúp đỡ tôi, cùng tôi học
mỗi tối chỉ với mong muốn tôi sẽ cố gắng để được đi thi vậy mà tôi lại ko đi ư?
Nhưng nếu có đi thi mà sẽ kết quả chẳng ra gì thì tôi cũng chẳng còn mặt mũi
nhìn Hạ nữa. Những lo sợ, những lời nói bủa vây tôi làm tôi như muốn điên lên vậy.
Trời ơi!
Tối hôm ấy, như thường lệ, Hạ nhắn tin cho
tôi:
-
Chuẩn bị đến giờ làm bài rồi đấy.
Lấy bài tập ra đi.
-
Mày ơi! Tao có điều này muốn nói.
-
Sao? Có chuyện gì?
-
Thầy giáo hỏi tao có muốn đi thi
hay ko.
-
Thì mày đồng ý đi. Cuối cùng mày
cx được đi thi.
-
Tao chưa trả lời.
-
Mày điên hả? Sao ko trả lời?
-
Tao sợ…
-
Mày cứ thử ko đi xem, đừng bao giờ
nói chuyện với tao.
Tôi chẳng thể nói thêm câu nào nữa. Thở dài một
tiếng. Bất chợt tôi thấy cô đơn quá. Được Hạ quan tâm, giúp đỡ thực phải vui
nhưng sao lòng này nặng trĩu suy tư. Nhỏ ko hiểu tôi. Giá như, giá như nhỏ hãy
lắng nghe tôi, hiểu cho tôi thì tốt biết mấy.
Tá Hero
Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2018