Tình yêu nó ko đơn giản là một loại cảm xúc.
Đôi khi nó là một nguồn sức mạnh to lớn khủng khiếp nhưng cũng có lúc lại là một
liều thuốc độc giết chết tâm hồn. Nó là gì tất cả đều phụ thuộc vào bạn. Tôi ko
nói tôi đã lựa chọn cách làm đúng trong tình yêu nhưng nó sẽ là cách làm để sau
này tôi ko hối hận.
Vẫn là vấn đề thi cử. Hạ là một cô gái dứt
khoát, mạnh mẽ và nói được làm được nên tôi nào giám làm khác. Tôi đã đồng ý đi
thi trong sự bất đắc dĩ. Mặc dù bên trong tôi vẫn còn hoài nghi về quyết định của
mình, vẫn còn lo lắng những điều tồi tệ sẽ đến nhưng trước đó thì một điều hạnh
phúc đã đến trước. Tôi lại được gần Hạ hơn. Như lúc trước, Hạ vẫn ko tiếc thời
gian của mình để kèm cặp tôi, dạy tôi, hướng dẫn tôi chỉ với một mục đích là
tôi sẽ tiến bộ và thi đạt kết quả tốt. Tôi rất cảm kích Hạ vì điều đó. Và tôi lại
cangd biết ơn Hạ thêm khi tôi biết được sự hi sinh của Hạ.
Hôm ấy, trước giờ học ở trung tâm, Hạ tranh thủ
chỉ tôi vài bài tập thì Hùng xuất hiện. Tôi liền lờ đi cho hai người họ nói
chuyện. Mặc dù thế, cuộc trò chuyện đó tôi vẫn nghe rõ. Hùng hỏi Hạ:
-
Hạ này, sắp thi học sinh giỏi rồi!
Tớ tính bọn mình dành ra vài buổi học với nhau để biết thêm kiến thức có được
ko?
Ánh mắt Hạ liếc nhìn tôi một cái, giả vờ ko biết
chứ tôi cx thấy hơi lo lo. Nếu Hạ đồng ý thì chắc sẽ chẳng còn gần gũi với tôi
như thế này nữa, đã vậy lại là cơ hội tuyệt vời để Hùng với Hạ thêm gắn bó. Nhưng
xét theo mặt khác thì nếu học với Hùng thực sẽ tốt hơn với Hạ. Dù sao, Hùng với
Hạ học cũng tốt ngang ngang nhau sẽ hiệu quả hơn là việc hằng ngày phải chỉ dạy
một kẻ dốt nát như tôi. Dẫu có hơi buồn một xíu nhưng cũng mong Hạ đồng ý.
Cái liếc nhìn của Hạ như dò xét. Cái nhìn như
muốn hỏi tôi, liệu mình có nên đồng ý hay ko. Hạ chần chừ một lúc rồi nói:
-
Cảm ơn Hùng nha! Tớ nghĩ tớ học một
mình cx dc rồi ko cần phiền Hùng đâu.
Tôi tròn xoe mắt nhìn Hạ. Còn Hùng, sự thất vọng
hiện rõ trên mặt cậu ta. Ko nói một lời, Hùng bỏ đi. Tôi thì tôi vẫn còn sốc lắm.
Đôi mắt to tròn vẫn còn nhìn Hạ chằm chằm. Hạ đánh tiếng:
-
Làm tiếp đi, nhìn gì tao.
-
Ừ…ờ… - tôi ấp úng
Hạ vẫn ở đây, vẫn tận tình chỉ dạy tôi. Sao nhỏ
có thể từ chối được nhỉ? Đó là việc họ rất hay làm trước kia mà. Khi tôi còn
chưa xuất hiện, những cuộc thi giúp cho tình bạn, tình yêu giữa Hùng và Hạ thêm
sâu đậm hơn khi cả hai học cùng nhau. Tôi thực sự tò mò:
-
Hạ này, tao xin lỗi vì nghe trộm
mày nói chuyện nhưng sao mày ko học với Hùng.
-
Mày lo học mày đi, hỏi nhiều làm
gì.
-
Học với Hùng có phải tốt hơn với
tao ko!
-
Tao bảo mày học đi, đừng hỏi mà. –
Hạ gắt lên với tôi.
Tôi ngại ngùng chẳng giám hỏi. Dù ko nói nhưng
tôi nghĩ rằng phần lớn là do tôi. Vì tôi nên Hạ bỏ qua lợi ích của bản thân
mình. Tôi thấy thương nhỏ quá.
Sau buổi hôm đó, tôi đã cố gắng học hơn, quyết
tâm hơn để những công sức và thời gian Hạ bỏ ra với tôi ko hề hoang phí. Thấy
tôi như vậy nhỏ cũng mừng. Phải nói những ngày tháng ôn thi này với tôi là những
ngày thật tuyệt vời. Ko chỉ vì tôi học giỏi lên, những năm tháng ấy tôi mới hiểu
cảm giác người con gái ở bên, chăm sóc mình nó hạnh phúc như nào. Những năm
tháng ấy tôi mới hiểu cuộc sống này có Hạ nó ấm áp đến nhường nào và những năm
tháng ấy tôi mới hiểu yêu một người hơn cả bản thân mình là gì.
Cuối cùng, kì thi cũng đến. Sáng hôm ấy, tôi
đi đến trường Hạ với một tâm trạng hồi hộp xen phần lo lắng. Ko biết tôi thi có
tốt ko, những gì Hạ dạy tôi đã nhớ hết chưa. Và đặc biệt là tôi sợ phải gặp cảnh
Hạ cùng Hùng hay cùng Dũng nói cười với nhau. Mới nghĩ thôi mà tôi thấy toàn
thân đã bứt dứt khó chịu. Nhưng có vẻ như mọi thứ diễn ra ko như tôi lo lắng. Hạ
đến, nhỏ nhìn tôi, ánh mắt ấy vẫn lấp lánh trong trẻo như ngày đầu tôi gặp nhỏ
cùng một nụ cười làm lòng tôi say đắm mà nói:
-
Hôm nay, cố gắng thi tốt nghe
chưa?
-
Được rồi, tao sẽ cố hết sức, mày
cũng cố lên nha.
Kì thi diễn ra trong nghiêm túc và tôi đã hoàn
thành nó bằng toàn bộ khả năng của mình. Thế nhưng, tôi nghĩ rằng bài làm của
mình ko được tốt nên lòng có hơi bất an. Chạm mặt ở cửa, Hạ hỏi tôi:
-
Làm được chứ mày?
Tôi ko
giám nói là làm bài kém vì sợ Hạ sẽ thất vọng. Dù sao, cô ấy cũng đã dành cho
tôi biết bao tâm sức.
-
Cũng ổn, mày làm được hết chứ?
-
Cũng không làm được hết, tao làm
nhầm một số chỗ.
-
Vậy là tốt rồi! – tôi cố gắng gượng
cười trước mặt Hạ
Thế rồi ngày báo điểm cũng đến, nhìn thứ tự và
điểm số của mình tôi chỉ biết cười nhạt một tiếng. Đúng như dự đoán, điểm số của
tôi áp chọn bảng xếp hạng. Tôi buồn chứ, thất vọng nữa nhưng tôi, tôi muốn giữ
điều đó trong lòng. Tôi vẫn cười vẫn nói, vẫn vui vẻ như là đó đã là một kết quả
vô cùng tốt. Trên đường đi học về tôi cứ thẫn thờ suy nghĩ mãi, suy nghĩ liệu
đó là giới hạn của tôi hay vì sự thiếu cố gắng của mình, tôi nghĩ ko biết Hạ có
thất vọng về tôi và tôi nghĩ cô ấy có hài lòng về kết quả của cô ấy. Vừa đến
nhà thì tin nhắn từ Hạ:
-
Có điểm rồi đó mày.
-
Tao biết rồi, chúc mừng mày được
giải nha.
-
Tao á, tiếc quá mày, điểm thấp hơn
t dự tính
-
Vậy là cũng tốt lắm rồi mà
-
Mày buồn ko?
-
Sao tao phải buồn.
-
Điểm mày thấp.
-
Ko thấp đâu, với tao nó cao kinh
khủng ý. Một kết quả tuyệt vời!
-
Đừng buồn nhé, còn lần sau cố gắng
lên.
Tôi đang kìm nén cái nỗi sầu trong lòng mình lại
để ko bật khóc, để ko tuyệt vọng. Rồi tôi thấy thật có lỗi với Hạ. Tôi đã làm
hoang phí công sức của nhỏ dành cho tôi. Và chính tôi, tôi coi những công sức ấy
của nhỏ là gánh nặng, là áp lực bản thân. Nếu như, thời gian quý báu ấy, Hạ
dùng nó để ôn tập, để học thêm nhiều điều từ Hùng hay những thứ khác thì chắc
thứ hạng của nhỏ sẽ cao hơn rất nhiều. Tôi thực ko xứng đáng với những điều Hạ
làm cho mình. Tôi thật ích kỉ khi vì bản thân mà bỏ qua công sức của người
khác. Hạ à! Đông rất xin lỗi!
Mặc dù, những ngày tháng ôn thi ấy với tôi áp
lực vô cùng, có khi là cãi vã, có khi mệt mỏi nhưng trong đó vẫn có một sức mạnh
nào đó thúc đẩy tôi tiếp tục bước đi, tiếp tục cố gắng. Phải chăng đó là sức mạnh
của tình yêu? Những năm tháng ấy, những giây phút ấy cũng chẳng quá dài. Song
nó có thể là những năm tháng đẹp đẽ, hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi mà chẳng
biết sau này còn có ai, có cơ hội nào giúp tôi được cảm nhận cảm giác ấy một lần
nữa. CẢM ƠN CẬU RẤT NHIỀU! CÔ BẠN ẤY!
Tá Hero
Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2018