Thấm thoắt thoi đưa tôi và Hạ quen nhau đã dc
4 tháng trời. Ngày nào cũng nói chuyện, đêm nào cx tâm sự, thỉnh thoảng lại đi
chơi với nhau nên sẽ chẳng quá nếu gọi là tri kỉ nhỉ? Dù mối quan hệ của chúng
tôi nó gọi là gì đi nữa thì tôi cũng đang rất hạnh phúc. Đôi lúc, trong tâm trí
tôi đã từng có những suy nghĩ: giá như mình và Hạ cứ như này thì tốt biết bao,
thích biết mấy. Nhưng cuộc đời thì đâu ai đoán được điều gì đâu và tình cảm thì
nào ai biết trước. Tình cảm nó có thể đến một cách rất tình cờ theo một cách vô
tình nào đó mà chính ta cx chẳng hay. Rồi cũng chính nó đã làm tôi phải nghĩ,
làm những ngày tháng hồn nhiên bên Hạ bỗng chốc thay đổi.
Câu chuyện vào những ngày cuối năm cũ và đầu
năm mới ( tết dương). Vậy là chúng tôi sẽ có một ngày nghỉ hiếm hoi do bình thường
ngoài học ở trường lại còn học thêm nên gần như cả tuần chẳng dc nghỉ ngày nào.
Nhân cơ hội này, tôi đã quyết định rủ Hạ sang vào Trung tâm Hà Nội chơi một ngày
(Do nơi chúng tôi ở là một ngoại thành Hà Nội nên việc đi lại khá dễ dàng). Định
là như thế nhưng tôi còn chần chừ lắm! Đương nhiên rồi! Rủ một bạn nữ đi chơi
thì lần nào cũng run chứ chẳng nhất thiết là lần đầu. Sau bao lần cân, đo,
đong, đếm trước sau, tôi cầm điện thoại lên và nhắn một tin cho Hạ:
-
Tết dương mày ko làm gì chứ? Sang
Hà Nội với tao ko?
-
Đi chơi á! Để xem lịch đã nhé. Rồi
tao sẽ báo lại mày. – tin nhắn hồi đáp được gửi lại sau đó
Bất chợt tôi thấy lo quá. Sao cứ thấp thỏm
hoài ko yên.
Ngày cuối cùng của năm cũ, sau khi tan trường
thằng Nam chạy đến quàng vài tôi nói:
-
Ê! Huynh đệ, nay bận gì ko?
-
Ko! Có chuyện gì nói đi.
-
Chẳng là nay cuối năm rồi, mấy anh
em trong lớp rủ ra kia uống trà sữa, chém gió lúc rồi về, gọi là gặp mặt cuối
năm. Chú đi ko?
-
Ờ thì nay cx chẳng bận gì. Vậy thì
đi.
Rồi tôi cùng mấy thằng bạn trong lớp kéo nhau
ra quán trà sữa nổi tiếng là đồ uống ngon lại bày trí đẹp. Cả lũ ngồi vừa uống
vừa chém gió với nhau cười ha hả. Nào là mấy trò nghịch dại của vài thằng “quỷ”
trong lớp, rồi những cặp thích nhau này nọ, bao câu truyện trong năm được bọn
nó lôi ra kể bằng sạch. Đây phải gọi là buổi kể tội nhau chứ gặp mặt cái gì khi
ngày nào đến lớp chả gặp. Cuộc nói chuyện đang rôm rả bỗng có điện thoại từ mẹ
tôi. Bà là một người rất thương con, quan tâm đến con nên nay tôi về hơi muộn mẹ
lo cho tôi nên gọi điện hỏi thăm. Tôi cx vô tâm quá, đi chơi mà ko báo về một
tiếng làm mẹ phải lo. Khi quay lại bàn chợt thấy hai dáng người quen quen. Tôi
toan lại gần. Thì ra lạ Hạ, kia là Hùng, hai người họ đi với nhau sau. Đang
tính đến gần chào hỏi thì vô tình tôi nghe dc cuộc nói chuyện của hai người:
-
Hạ này, tớ có điều này muốn nói với
câu. – Hùng nói có vẻ gì đó băn khoăn và ngắc ngứ
-
Có chuyện gì vậy? Cậu cứ nói đi,
gì mà ngại.
-
Tớ ko biết nên nói sao.
-
Vậy thôi, ko cần phải nói đâu. – Hạ
cười
-
Tớ nghĩ tớ….tớ…thích cậu. – mặt
Hùng đỏ lên như vừa ăn một trái ớt.
Hạ, nhỏ ngồi thẫn người ra. Còn tôi- đang đứng
sau cái cây trang trí cạnh đó- lặng lẽ bỏ đi. Chẳng biết tại sao tôi thấy hơi
buồn? Điều này mình đã đoán trước rồi mà, vậy sao mình thấy bất ngờ quá! Tự
dưng sao tôi thấy đau lòng quá. Tôi tự hỏi tại sao lại vậy? Tại sao tôi lại đau
lòng khi nghe lời tỏ tình của Hùng với Hạ. Tôi quay lại bàn, nghe những câu
chuyện làm cả lũ cười nghiêng cười ngả mà sao tôi chăngr nhếch mép một lần. Đứa
nào cũng tranh nói ko nghỉ thế mà tôi chẳng buồn mở miệng một câu. Tôi ngồi đây
nhưng lòng lại ở chỗ Hùng và Hạ. Tôi tự hỏi: Hạ, cô ấy có đồng ý hay ko? Nếu cô
ấy đồng ý thì sao nhỉ? Nên vui hay nên buồn? Mà vì sao tôi lại buồn như thế?
Chúng cứ quanh quẩn trong đầu tôi và làm tôi như phát điên phát dồ lên. Tôi đứng
dậy bỏ về trước. Qua cái bàn ấy, ngoảnh mặt sang thì thấy họ đã về. Tôi thở dài
một tiếng và lết bước về nhà. Đường về nay dài quá, cứ đi mãi sao chẳng đến
nhà. Con đường này sao buồn quá, hàng cây lao xao như đang khóc tỉ tê vậy. Người
xe qua lại vẫn đông đúc nhưng sao tôi vẫn lạc lõng vậy nhỉ? Phải chăng tôi lm cảnh
vật buồn hay chính tôi đang buồn? Tôi đi rất nhanh, nhanh như đang chạy trốn,
chạy trốn cái gì chứ? Chắc là chạy trốn bản thân tôi, chạy trốn khỏi cảm xúc của
tôi lúc này. Muốn khóc quá! Muốn oà lên khóc cho lòng này thanh thản. Về đến
nhà rồi, tôi đã về đến nơi trong bộ dạng ko thể nào thảm hoạ hơn. Thay vì như mọi
lần đi đá bóng với mấy đứa trong xóm, hôm nay tôi nằm bẹt xuống giường thở dài
đầy phiền não. Tại sao? Tại sao tôi lại buồn như thế này? Phải chăng, Hạ, trong
tôi, cô ấy ko đơn thuần là một người bạn. Chẳng lẽ…chẳng lẽ…tôi đã thích Hạ ư?
Sao có thể thế được? Nhưng nhỡ tôi thích Hạ? Tình yêu cũng giống con dao hai lưỡi
vậy. Nó có thể ngọt ngào và và hạnh phúc nhưng cũng thật cay đắng, đau đớn. Tôi
thấy băn khoăn quá! Nếu tôi tiến một bước thì khi lùi lại có lùi về bây giờ dc
ko? Những câu hỏi, những suy nghĩ cứ chạy lòng vòng trong đầu tôi. Đầu tôi, nó
như muốn nổ tung vậy.
Đang lúc rối bời ấy thì điện thoại kêu “ting”
một tiếng: mai đi chơi đi mày, mày định đi đâu?” Đọc xong mà tôi chẳng biết nên
trả lời sao ngoài hai chữ: “ tuỳ mày”.
-
Hay mai mình đi sang Bờ hồ đi mày,
rồi mình đi ăn kem, đi phố sách, các kiểu dc ko?
-
Ờ mày thik thế nào thì thế
-
Chốt vậy nhé.
Tôi quẳng cái điện thoại vào một góc giường, nằm
thẫn thờ như một kẻ mất hồn. Thế rồi trong cơn mộng mị tôi thiếp đi từ lúc nào
chẳng biết. Nhưng giấc ngủ sao nay chẳng sâu, lòng thì như dậy sóng. Tôi tỉnh dậy
khi trời còn chưa ló mặt trời. Khoác chiếc áo khoác, tôi bước ra ngoài. Từng bước,
từng bước tôi lần mò trong đêm tối chẳng một ánh đèn như chính tôi đang lần mò
tìm đến bên Hạ. Ái! Cái gai của cây xương rồng, nó xé rách mu bàn tay tôi như
thể xé rách tim này. Từng giọt máu chảy xuống là từng giọt lệ của trái tim tôi.
Cuối cùng trời cx sáng, chuyến đi của tôi với
Hạ cũng bắt đầu. Một mặt nạ vui vẻ được tôi đeo suốt buổi hôm ấy. Dẫu đang đi
bên Hạ mà sao lòng tôi thấy xa cách quá, buồn quá. Nụ cười ấy, sự hồn nhiên ấy
của Hạ tôi còn có thể thấy thêm bao lần nữa đây, bao lâu nữa đây. Giờ chúng tôi
đang ăn kem cùng nhau, Hạ thì đang cười rất vui vẻ khoe tôi những bức ảnh mà của
nhỏ. Tôi cũng cố vui vẻ dẫu lòng vẫn rối bời. Tôi đánh bạo cất lời:
-
Hạ này, mày với Hùng dạo này sao rồi?
-
Sao là sao? Bọn tao vẫn thế mà!
-
Ko có gì ak?
-
Ak có đó mày, qua Hùng tỏ tình với
tao mày ạ, buồn quá! Tao muốn bọn tao làm bạn cơ, phải làm sao bây giờ? Làm gì
để Hùng ko buồn hả mày?
Tôi lặng im chẳng biết nói gì. Lòng mình thì vừa
buồn lại vừa vui. Hạ cứ lay tôi trả lời câu hỏi như cố gắng nhờ tôi cứu vớt
tình bạn giữa hai người.
-
Tao biết sao. Tự mày lo đi.
-
Huhu, tao biết làm sao giờ. Mà
thôi, ko nói đến nó nữa, đang vui mà, ăn đi mày.
Hạ nhìn tôi cười đầy cuốn hút. Một ánh mắt
trong sáng, một nụ cười ngây thơ nhưng đã làm trái tim của từng chàng trai
quanh cô gục ngã. Và tôi phải chăng cx đã bước chân vào cuộc “ chạy đua” đầy đau
khổ mà tình yêu đã vẽ ra?
Tá Hero
Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2018